Thơ_HÀNG CAU QUÊ NGOẠI!
HÀNG CAU QUÊ NGOẠI
Hàng cau lã ngọn, tung trong gió,
Như cô gái quê xỏa tóc. Buồn!
Nhìn cau – nhớ ngoại, thương ngày nhỏ,
Hạt nắng tròn vo, chẳng vấn vương!
Nhiều năm, xuôi ngược – đường cơm áo,
Được, mất, hơn, thua… giữa chợ đời,
Mang vết thương lòng – sau giông bão,
Về quê. Gọi, nhớ: Tuổi Thơ ơi!
Hàng cau lã ngọn – Buồn nhân thế,
Hay xót thương ta: Một cánh chuồn?!
Phận mỏng, duyên thưa – đời dâu bể…
Mà cau lã ngọn,
Bẹ cau rơi ?!!!
PHAN NGỌC HẢI
01 – 11 - 2011
No Comment to " Thơ_HÀNG CAU QUÊ NGOẠI! "