Thơ_CHÁN!
CHÁN!
--- ooo ---
Tự dưng tôi chán tình đến vậy?
Trái tim say, khô máu … bao giờ?
Cả ngày buồn! ngồi ngẫm về Thơ
Lời ma mị, gió mây – tôi sợ!
Ở đâu cũng thành thương, lũy nhớ
Cũng chiếu chăn, lăn lóc – bụi bờ!
Sao vô tình bán rẻ chữ THƠ?
Đời trần tục! Cần gì con chữ?
Tôi không giám gọi Thơ là “nợ”
Lỡ vận vào số kiếp đa đoan
Đành cố đi cho trót đoạn đường
THƠ như TÌNH – quí hơn máu thịt!
PHAN NGỌC HẢI
No Comment to " Thơ_CHÁN! "