Thơ_MẤT!
MẤT
— ooo —
Tôi đang đi – về phía trời chiều
Nỗi buồn trong gió.
Bước chân xiêu
Đã biết mùa Thu … không còn nữa
Lòng mơ chi –
nhặt nắng vàng … yêu?!
Để tuột khỏi tay … giấc ngọc ngà
Biển đời – từ đó
đón phong ba
Câu thơ,
mỗi chữ vương … mầm bão
Môi đẫm nụ cười.
Mắt xót xa!
Tôi chẳng giám mơ về quá khứ
Một lần lui –
chấp nhận bể dâu…
Hiện tại với tôi
…
cơn mộng dữ…
Khắc mãi đời
nhau
BIỂN TÍM – SẦU …..!!!
PHAN NGỌC HẢI
No Comment to " Thơ_MẤT! "