Viết cho Anh tôi_TRẦN QUỐC TRIỆU.
Em vẫn
thương anh, thương nhiều lắm
Em vẫn bên
anh – hết kiếp người
Đâu hễ yêu
nhau ... là chăn gối?!
Tình thiên
thu là tình tinh khôi!
(Trích XUÂN
TƯƠI)
PHAN NGỌC
HẢI
21:30 –
01/02/2013
Ảnh từ FB TQT
Câu chuyện bắt
đầu từ lá thư - CM cho một bài viết của
PNH trên trang nhà http://phanngochai.vanthovet.com
(Xin đăng
lại......)
@ Gửi Ngọc
Hải Phan!
Tôi không
xa lạ với em, với BlogTV và những trang Diễn đàn mà em đang viết.
Tôi nhớ
trong truyện "Vô Gia Đình” có một đoạn người thợ cạo nói với chú bé hát
rong Tiêu Mã Tư... một câu mà tôi rất ấn tượng. Giống vậy, tôi cũng nghĩ về Thơ
Văn của Phan Ngọc Hải sẽ như thế.
Tôi không
tán tụng rằng Thơ của Ngọc Hải "hay”, tôi không gọi em là "nhà thơ”,
nhưng trong riêng tôi, thơ văn của em đẹp lắm, dù em viết cho ai, vui hay buồn…
tôi luôn đón nhận trong sự ngưỡng mộ và đầy quý mến.
Có điều
đáng tiếc, trong thời gian qua … tôi không có dịp tiếp xúc với Ngọc Hải qua thơ
văn, mà chỉ đứng ở một góc nào đó, âm thầm nhìn Ngọc Hải và gửi gấm ước vọng
văn chương mòn mõi, khốn nạn của mình vào một người sống đẹp hơn – NGỌC HẢI!
- Em đừng
thắc mắc về tôi. Như đã nói ở trên, tôi không xa lạ với em trên trang BlogTV
cũng như những Diễn Đàn mà em đang viết. Hãy gọi tôi là DÃ TRÀNG, và tôi muốn
được cùng Ngọc Hải viết nên những bài thơ vui buồn, nếu em cho phép. Tôi biết
công chuyện em đang theo đuổi và thực hiện là rất khó khăn và không đơn giản,
nhưng tôi nghĩ Thơ là dành cho những lúc tâm hồn lắng đọng nhất, em có đồng ý
với tôi không hở Hải?!
- Tôi chờ ý
kiến của em. Chúc em thật sự may mắn trên trường đời để bù đắp những điều không
vui mà “trường Tình” em đã trải qua trong quá khứ.
DÃ TRÀNG
Thân gửi DÃ
TRÀNG,
Không biết
nói gì hơn, Ngọc Hải rất vui khi đọc lá thư của
DÃ TRÀNG từ Gmail ĐÁ BIỂN. Dù DT là ai, NH cũng gửi đến DT lòng cảm ơn
sâu sắc nhất.
Ngọc Hải có
vài suy nghĩ, mong được chia sẻ với DT.
* Cả buổi
chiều nay đi dạy, nhưng hai chữ DÃ TRÀNG cứ luôn ẩn hiện, làm NH phải suy nghĩ.
Lục tung mọi ngóc ngách trong thơ văn và những gì liên quan đến PNH, thì hai
chữ DT hoàn toàn xa lạ, nhưng âm hưởng qua những dòng chữ và "cái Giọng”
viết … thì NH thấy quen và rất đổi quen, hình như ….,
Chắc chắn
DT phải là người quen khá thân với NH, chỉ có thế mới hiểu được việc làm mà NH
đang theo đuổi và thực hiện…
{Tôi không
tán tụng rằng Thơ của Ngọc Hải "hay”, tôi không gọi em là "nhà thơ”}
NH vô cùng
tâm đắc và chân thành cảm ơn điều DT vừa nói. NH rất sợ sự tung hứng và tâng
bốc nhau đến "dậy mùi”. Chỉ một vài bài thơ, một vài đoản văn mà tán tụng
nhau "nhà này, nhà kia” thì KHIẾP lắm.
Tuy mắc nợ
con chữ (bởi nó là phương tiện để trải lòng, gửi gấm VUI, BUỒN), nhưng NH không
hề ảo tưởng, nên khi nghe một lời khen thái quá… là NH đâm sợ và áy náy, tự
nhìn lại mình xem có xứng đáng với lời
khen đó không? .
DT cứ thử
nhìn lại, trên thi đàn VN, bao nhiêu người được mệnh danh Văn, Thi Sĩ và tác phẩm
của họ… dù lịch sử có đổi dời, đến một lúc nào đó cũng phải công nhận lại thôi.
Với một số
"cây đa, cây đề” bây giờ "tự sướng” thì miễn bàn, chứ "văn
chương còm cõi, ậm a ậm ừ” kiểu bọn mình … thì cứ "rong chơi” đã, khoan mơ
vội!
DÃ TRÀNG
ơi,
Nếu là bạn
thơ, xin hãy VUI & THẲNG THẮN, đừng kiên dè, cả nể. Khi bị "chê” NH
nghe thuận tai hơn là được khen. NH rất mong được đọc từ nơi DT và ngược lại,
NH cũng cố gắng…. để được học hỏi là chính mà! NH rất thật lòng, không đãi bôi
đâu. Rất mong một sự đồng điệu.
Chúc DÃ
TRÀNG: SỨC KHỎE, NIỀM VUI & nhiều THI HỨNG nhé!
Thân mến,
PHAN NGỌC
HẢI
ĐÁ BIỂN
Ta - ĐÁ
BIỂN, một đời trầm tích,
Sống âm
thầm, hoang lạnh chốn Đại Dương.
Quên đớn
đau: lúc Trời hờn, Đất giận
Sợ Tình đời, sợ cả tiếng Yêu Thương...
PHAN NGỌC HẢI
Sợ Tình đời, sợ cả tiếng Yêu Thương...
PHAN NGỌC HẢI
Ta - ĐÁ
BIỂN, một đời trầm tích,
Sống âm
thầm, hoang lạnh chốn Đại Dương.
Quên đớn
đau: lúc Trời hờn, Đất giận
Sợ Tình
đời, sợ cả tiếng Yêu Thương...
PHAN NGỌC HẢI
PHAN NGỌC HẢI
Đã là Biển,
làm sao khỏi sóng
Đừng giận
đời. Chấp nhận bão giông
Tôi mê mải
xe thiên đường cát
Phút đùa
vui, sóng cuốn vào lòng!
DÃ TRÀNG
DÃ TRÀNG
THẮP LỬA
(Nói với Dã Tràng)
Anh có về
vùng đại dương sâu
Nơi Đá Biển
- suốt đời trầm tích?
Cõi hoang
sơ, rong rêu đùa nghịch
Vẫn thầm mơ
… giọt nắng mai hồng!
Dã tràng
ơi! Xe cát đầu đông
Dẫu sóng cuộn,
thiên đường trôi, vỡ …
Biển lặng
lẽ, sau mùa bão tố
Anh về!
thắp lửa, rực … đại dương!
PHAN NGỌC
HẢI
0:15 – 06 -
11 - 2012
@ Và rồi
một ngày ĐÁ BIỂN &DÃ TRÀNG gặp nhau,
thì Trời ạ! Một người đã quen thân từ nhiều năm trước: TRẦN QUỐC TRIỆU!
XIN
LÀM KIẾP RONG RÊU!
Thơ em
buồn! Buồn não nuột!
Chuyện
đời ai, sao vận vào lòng?
Chia sẻ
chi, tim mình rát buốt?
Và hồn anh
nhức nhối ngày đông?!
Anh không
trách đa doan người cầm bút
Hiểu mình,
hiểu người – tình mới bền lâu!
Dòng nước
trong trôi vào ngõ đục
Giữ cách gì
… nước chẳng phai màu?!
Em cứ giữ
tinh khôi, khờ dại
Cứ sầu đời
như ĐÁ BIỂN khơi
Anh nguyện:
Bây giờ và … mãi mãi
Làm rong
rêu… bên Đá, suốt đời
TRẦN QUÔC
TRIỆU
Breda Cty,
Đêm 01.12.12
NGỌN
LỬA….!!!
Giang Điền
đang nắng, chợt mưa rơi!
Mõm đá
chênh vênh … đành ướt rồi.
Áo ai, nửa
vạt choàng qua tóc….
Bàng hoàng!
Trời đất – "cảm lòng người”?!
Bất chợt
ngước nhìn. Ố, ánh mắt
Đốt hồn
thiên hạ - lửa hờn ghen!
Bao năm âm
ỉ. Giờ bùng cháy
Ta
biết – từ nay … nợ … GIANG ĐIỀN
PHAN
NGỌC HẢI
Kỉ
niệm Giang Điền, 10/06/2012
PHAN THIẾT!
PHAN THIẾT!!!
Chưa xa
Phan Thiết - sao đã nhớ
Dòng Cà Ty
ngần ngại … nói điều chi?!
Biển Đồi
dương – cứ mãi thầm thì
Chân bước
chậm … lòng như cuống quýt?!
Chưa xa
Phan Thiết – đêm hoài thao thức
Tháp
Pô-Sah-Inư run rẩy … chiều mưa
Lầu Ông
Hoàng – phế tích. Chuyện tình xưa …
Bàn tay ấm
… vuốt nhanh dòng lệ mặn!
Chưa xa
Phan Thiết. Đêm rơi – chầm chậm
Đèn Hòn Rơm
rực rỡ cháy hồn ai
Trời về
khuya, hai bóng đổ dài
Muốn ôm gọn
cả trời hương - đền tháp…
Mai xa Phan
Thiết. Ta – con thuyền khẳm
Chở buồn
vui, nỗi nhớ … cả niềm đau!
Nửa bài thơ
dang dỡ, trái tim nhàu
Nửa còn lại
– mặt trời thiêu … bỏng rát!!!
PHAN NGỌC
HẢI
Phan Thiết!
8:00 – 09 –
07 – 2012
SAO ANH IM
LẶNG?
Sao không
nói! dù lời oán trách
Mắt u buồn
nhọn xoáy trời đêm
Biển Đồi
Dương sóng nấc gập ghềnh
Vụn
vỡ…trước cõi lòng giông tố
Đừng nhìn
nhau…cái nhìn như thế
Yêu thương
- tất cả … đã muộn màng
Đừng đầy
thân nhọc - kiếp Dã Tràng
Nhịp trái tim … đâu còn son rỗi!
Cuối cuộc
đời… mình không duyên nợ
Chẳng đi
chung một chuyến đò tình
Em - nguyện
là… biển xanh ngàn thuở
Ôm vào
lòng…cơn bão ngược tình anh…
PHAN NGỌC
HẢI
Kỉ niệm Phan
Thiết - 2h00 – 10/ 07/ 2012
Sài Gòn –
14/07/2012
Hải à!
Làm công
tác Khoa học mà cầm bút để viết một câu thơ, với riêng anh là KHÓ vô cùng. Vì
biết trong lòng em đang bất ổn, anh "lia vội mấy dòng” - làm quà riêng cho
em cũng là "nhờ câu thơ nói hộ lòng mình", để Hải đừng hỏi "SAO
ANH … IM LẶNG?!"
QUÀ THƠ…!!!
Chỉ vì
Quỳnh nở về đêm
Thơ em trăn
trở . Tim anh khép hờ
Tuổi xuân
em nặng kiếp thơ
Trăng Thu
ngời ngợi … anh chờ đợi em
Dẫu đời,
sáng tối nhá nhem
Vẫn mong
được sống gần em cuối chiều!
Anh không
chỉ nói lời yêu
Muốn san
lắp cả những điều bể dâu!
Cho anh lau
giọt lệ sầu
Bờ vai êm ,
hãy tựa đầu ... khép mi !
Anh ru em
…. Biển thầm thì
Chìm trong
giấc mộng . Quên đi "BIỂN BUỒN"
Anh QUỐC
TRIỆU
9:30 –
27/07/2012
HÀ TIÊN ĐÊM
TRĂNG!
Một chuyến
đi – sau chuyện buồn riêng
Oẳn-tù-tì,
em chọn - Hà Tiên!
Anh cười
gượng: “Về quê … sau vậy!”
Trời lại
xanh, ngày bão đã yên!
Bãi biển
dài, sóng vỗ triền miên
Trăng vằng
vặc, ôm tròn hai bóng
Đi bên nhau
dưới trời lồng lộng
Anh thì
thầm: “Em nhớ …biển Gò Công?!
Mai về quê
anh, Đà Nẵng – nắng hồng
Mẹ đợi em,
chiều Hòa Vang bổi hổi…”
Bước bên
anh. Chiếc lá vàng chao vội
Buồn nghẹn
lòng. Câu nói lặn vào tim…!
Hiểu lòng
nhau, dừng bước – lặng im
Điều nói ra
bây giờ … không thật!
Điều nói ra
bây giờ … sẽ mất!
Giữa lòng
em – dâu bể … xôn xao!
Tay trong
tay, ngắm sóng bạc đầu
Lồng ngực
trái, ầm ào cơn biển vỡ
Em như cá …
giữa vùng nước lợ
Khổ một đời
– hai chữ NỢ DUYÊN!
PHAN NGỌC
HẢI
Hà Tiên,
tối 03/09/2012
Sài Gòn,
11/09/2012
NHỚ
Chuyện hôm
qua chưa là cổ tích
Gửi về ai
ngàn vạn lời thương
Buổi chiều
mưa, trắng cả phi trường
Nhòa dáng
nhỏ, vo tròn nỗi nhớ!
Nhớ Hà
Tiên, nằm nghe biển thở
Lầu Ông
Hoàng, nước mắt ai lăn…
Nhớ Gò
Công, cổ phố đầy trăng
Hoa sứ
rụng, xuồng xuôi Cửa Tiểu.
Đêm Hòa
Vang, giọng ai nghèn nghẹn
“Cả đời em,
trót khổ … nợ duyên….”
Lau mắt ai,
anh thắt cả tim
Đành nhận
kiếp Dã Tràng … xe cát!
Suốt cuộc
đời, thầm mong biển hát
Lời ngọt
ngào… không phải riêng ANH!
……..
DÃ TRÀNG
NÓI VỚI DÃ
TRÀNG!
Em!
từ trên
đỉnh thương đau
Với tay
nhặt tiếp trái sầu –
làm vui!
So đời,
môi vẫn nụ
cười
Một mình
ngồi gỡ.
Sợ người …
lụy mang!
Sao đành
nhận kiếp …
DÃ TRÀNG?
Hoa tình
nghẹn trổ …
vội vàng
"hoài công”?!
Tri âm –
khắc cốt
ghi lòng
Lên non,
xuống bể …
tâm đồng sẻ
chia!
Đừng mơ con
chữ …
bùa mê,
Vui say
phút chốc.
Não nề -
gạn trong!
Hồn anh
là nước
Ngân sông
Em xin
gột rửa bụi
hồng …
trần ai!!!
PHAN NGỌC
HẢI
15:00 – 07
– 11 - 2012
BIỂN NHỚ
Anh ra đi,
nghĩ mình là tráng sĩ
Lạc reo
vang, ngựa hí phía chân trời
Cầm tay,
hồi hộp ... Lệ mỹ nhân rơi
Ngộp môi
hôn. Uống cạn lời tri kỷ.
Trên ngàn
mây, nhìn quê hương … một dãy
"Lỡ
không về” … ai lau mắt hồng nhan?
Em có làm
cô phụ, hóa đá … lệ chan?
Cho anh
vui, ấm chút hồn "khanh tướng”?
Em ơi! Tất
cả … là tưởng tượng
Ngựa chưa
rũ bờm, kỵ mã nhớ vườn xưa
Nhớ Sài
Gòn, sáng nắng chiều mưa
Nhớ mắt ai
… chở buồn thiên hạ
Chiều cuối
thu, gom mây sầu xứ lạ
Viết bài
thơ BIỂN NHỚ, gửi em yêu./.
DÃ TRÀNG
Breda Cty,
11/12
SÓNG TÌNH
"Lỡ
không về” …
em sẽ là cô
phụ
Làm vọng
phu, hóa đá …
đợi chờ
anh!
Một bóng
hình,
ôm vào giấc
ngủ
Thư phòng
luôn … rũ
sáo, buông mành….
Chỉ vén hờ,
lén chờ …
bóng ngựa
Kị mã chưa
về!
đừng ...
yên trống - ngựa ơi!
Tiếng vạc
kêu sương,
rớt cuối
chân trời
Em mòn mõi
–
khuỵu bên
đài tư vọng
Anh ơi!
Tất cả -
cơn ác mộng!
Là tình
yêu, nỗi nhớ
rực ...
trong hồn
Sài Gòn đêm
–
đường chật,
phố đông
Chỉ thiếu
anh –
đời em …
quạnh vắng!
Ngắm sao
trời,
hướng về …
xa thẳm
Ngọn SÓNG
TÌNH - rào rạt
cháy thơ …
yêu!
PHAN NGỌC
HẢI
09 – 11 -
2012
GỬI DÃ
TRÀNG
Vẫn còn đó
–
tháng ngày
thân ái cũ
Ôm buồn vui
…
suốt cuộc
hành trình.
Thuyền bé
bỏng,
dòng đời
thác lũ
Gạt bùa mê,
giữ tấm
lòng … xanh!
Những lúc
bão bùng,
tim nhức
nhối
Cánh buồm
đơn độc –
bến bờ … xa
Gió dập,
sóng vùi …
thân chìm
nổi
Thuyền đơn
côi –
nước mắt …
vỡ òa!
ĐÁ BIỂN
(PNH)
23:00 –
18/11/2012
EM ƠI
Giọt sương
khuya tinh khiết
Anh hứng
vào chum đầy
Pha thanh
tân vàng nguyệt
Em yêu, vào
rửa tay!
Nâng niu gót
sen hồng
Anh lau bàn
chân, nhẹ!
Bồng bềnh
chăn gối bông
Em nằm …
bình yên nhé!
Ru em vào
giấc ngủ
Khép mắt
ngoan, quên đời
Quên đau
thương trần thế
Anh thì
thầm: Mình ơi!
TRẦN QUỐC
TRIỆU
Breda Cty,
30-01-13.
XUÂN TƯƠI
!
Những hạt
sương trời đẹp long lanh
Như hồ mắt
đợi. Như tình anh!
Trong veo,
thanh khiết … mà nồng ấm
Ru giấc đời
em – khúc ngọt lành!
Em vẫn
thương anh, thương nhiều lắm
Em vẫn bên
anh – hết kiếp người
Đâu hễ yêu
nhau ... là chăn gối?!
Tình thiên
thu là tình tinh khôi!
Em đợi anh
về buổi sớm mai
Đưa nhau
rong ruổi – mùa Xuân này!
Anh
bảo: “SaPa, ta sẽ đến”
Em lo:
miền Bắc lạnh ... quắt quay!
Anh
về, chỉ hai tuần ngắn ngủi
Em giũ
tháng năm mệt mỏi đời
Cứ mặc
xung quanh – người vội vã
Muộn
mằn, ta giữ cánh XUÂN TƯƠI!!!
PHAN NGỌC
HẢI
21:30
– 01/02/2013
@ Hai
bài thơ viết về một kỉ niệm khó quên trước tấm lòng thơm thảo. Kính tặng Mẹ của anh Quốc Triệu
… MẸ
…!!!
Mấy
mươi năm, con xa hương Má
Như
vầng trăng khuyết
nửa …
vầng trăng
Bỗng
chiều nay –
niềm
yêu rất lạ!!!
Tiếng
"Mẹ” xưng …
ngọt
lịm – thật gần!
Cầm
tay con,
Mẹ
rưng khóe mắt…
Mát
nước mưa -
trong
chiếc mái sành
Hương
cau trắng
thơm
ngàn sợi bạc
Buộc
hồn con….
Nơi đó
…. P.A
(*)
Con
nhiều năm,
ngược
xuôi nắng gió
Đời
nhọc nhằn,
vạt
tóc điểm sương,
Ngồi
bên Mẹ
- thấy
mình bé nhỏ
Chút
mặn mòi,
không
sánh ... đại dương!
Cảm ơn
Mẹ - gửi câu "kí thác”
Con –
Dã Tràng! …
se
không hết cát biển đông
Vẫn
yêu mến …
đến
ngày nhắm mắt!
Lời
ngọc vàng –
con
tạc dạ, ghi lòng!!!
PHAN
NGỌC HẢI
HV –
22/09/2012
Phan Rí
Cửa – tối 23/09/2012
TÌNH
MẸ!
Anh đi
rồi,
Con
chưa lần viếng mẹ.
Trời
Hoà Vang
một
góc quê hiền!
Hiểu
đa đoan,
nỗi
lòng con trẻ
Mẹ vào
thăm.
Với
chút quà riêng!
Cầm
tấm kẹo mè,
con
ngơ ngác
Tình
mẹ cho …
vô
bến, vô bờ
Vào
Siêu thị,
vài
mươi ngàn bạc…
Cái vô
hình
lòng
mẹ …lấy gì đo?!
Mẹ không
sinh con.
Không máu
thịt
Tất cả vì
anh
năm tháng ...
nhọc nhằn
Anh hiểu
con
cuối chiều
… hao khuyết,
Mẹ thương
con
- đầy đặn
rằm trăng!
Xót thầm!
Dáng mẹ -
đĩa dầu hao
Gió lay tứ
phía …
che phương
nào?
Ước gì
con
trẻ là … "ngầm nước”
Gốc
cây - đời mẹ,
mãi …
tươi, cao!!!
PHAN
NGỌC HẢI
ANH ĐI
Sớm kia,
Thành phố
bỗng dễ thương
Bóng anh
xôn xao … ngàn hạt nắng
Cái xiết
tay vội vàng
... thinh
lặng
Tim rộn
ràng. Thốt chẳng thành câu!
Tối qua,
Thành phố
chợt mưa mau
Hai đứa che
chung cây dù nhỏ
Anh ngoái
lại
Vẫy ...
chào Thành Phố
Đêm phi
trường
Môi ấm!
Mắt cay!
PHAN NGỌC
HẢI
SG – Chủ
nhật… mưa!
No Comment to " Viết cho Anh tôi_TRẦN QUỐC TRIỆU. "