Thơ_VÌ SAO ĐÁ BIỂN BUỒN…
VÌ SAO ĐÁ BIỂN BUỒN…
Trả lời : @ anh TTP
thư ngày 19/11/2011
@
Em UP (CHLBĐ) thư ngày 15/10/2011
@ Anh hỏi "Vì sao
ĐÁ BIỂN buồn?
Vì sao trầm tích chốn
Đại Dương?
Vì sao từ chối nơi
trần thế?
Chọn vùng hoang lạnh –
kiếp cô đơn ?!”
Anh ạ! Ngày xưa Đá
biết cười,
Tròn vo – hòn cuội… Đá
rong chơi!
Lao xao, theo bước đời
xuôi ngược
Mây trắng, Trời xanh….
Đá rất vui!
Đá say tiếng hát chiều
của gió,
Đá mê sợi nắng sớm
tinh khôi,
Đá yêu vẻ đẹp – nơi
trần thế!
Men đời ngọt lịm. Đá
mềm môi!!!
Đâu ngờ, một sớm Thu
tan tác
Trái tim Đá vỡ. Ứa máu
hồng!
Người đi. Để lại hồn
Đá chết!
Môi khô, mắt ướt…. mỗi
hoàng hôn!
Sợ đời. Sợ cả câu
"chung thủy”
"Muối mặn gừng
cay”… chỉ phút giây!
Lau khô nước mắt. Đá
nguyền sẽ
Yêu Biển, vùi thân… tự
phút này….!
Mười năm. Lầm lũi miền
hoang giá,
Đào sâu, chôn chặt mối
tình đau!
Không ngờ… lần nữa –
trái tim Đá,
Mở ra. Đón nhận trái
TÌNH SẦU!
@ Đừng hỏi "Vì
sao ĐÁ BIỂN buồn?
Chọn vùng hoang lạnh –
kiếp cô đơn,
Vì sao lánh mặt nơi
trần thế,
Suốt đời trầm tích
chốn Đại Dương.!!!!”
PHAN NGỌC HẢI
12:00 – 23 - 11- 2011
No Comment to " Thơ_VÌ SAO ĐÁ BIỂN BUỒN… "