Thơ_VỀ NHÉ ANH !
VỀ NHÉ ANH !
Từ dạo đó, mình xa đôi ngã
Anh mải mê theo tiếng vọng chiều
Rơi mất rồi ... một
thuở thân yêu
Anh lạc nẻo – xuôi
miền hư ảo!
Về nhé anh! Quê nhà yêu dấu
Dòng sông thơ vằng vặc trăng thanh
Câu ca dao sương khói
mong manh
Giấc mơ xưa … rồi
không còn nữa!
Chiếc thuyền thu – chỉ
là nỗi nhớ
Và thuyền thơ tạm bợ
phút giây
Buổi nguyên sơ, tình
chẳng tròn đầy
Nên dễ vỡ, như … màu
phượng tím!
Bình nguyên đẹp. Bình
nguyên kiều diễm
Như hương đêm, nếu mãi
ẩn mình
Hãy trả về nguyên thủy
– Thơ xanh!
Cho nắng đẹp, mây cười
cùng gió …!
Về nhé anh! Quê mình
Phượng đỏ
Tháng tư rồi. Xóm nhỏ
nhớ anh!
Hãy là anh. Mãi mãi …
mỗi anh!
Mùa đẹp!
Anh về …
cùng Thơ nhé!!!
PHAN NGỌC HẢI
SG, 2:30/13/04/2012
No Comment to " Thơ_VỀ NHÉ ANH ! "