Thơ_HỒN CỐ THỔ
Anh nắm tay em qua
cầu cây nhỏ,
Cầu gập ghềnh, vài
mảnh ván long đinh
Sông không rộng.
Buổi chiều ngập gió
Bìm bịp kêu.
Mây trắng gọi
chúng mình!
Anh quì thụp trước
bãi hoang đầy nắng,
Vẹt cỏ tranh, chút
nền cũ hiện ra
Đất cằn cỗi, phủ một
màu nâu thẫm
Anh lặng thinh, sao
nước mắt vỡ òa?!
"... Này em ạ!
Thuở nhiều mươi ...
năm trước,
Ở nơi đây – chim,
khỉ sống hàng đàn
Tiếng gà rừng thay
đồng hồ báo thức,
Có hai vợ chồng
dừng bước ...
Khai hoang!
Họ yêu đất.
Thú và người cùng sống,
Ngày phạt rừng,
Đêm cơm nắm muối rang
Túp lều nhỏ,
Hạnh phúc – thêm
mầm sống
Tiếng ru khuya, dìu
dặt ướt trăng ngàn!
Rồi môt ngày...
Chồng từ nương về
muộn,
Nhìn dấu máu tươi
nhuộm thấm đường rừng...
Ông hoảng loạn.
Gọi trời cao – cuồng
nộ!
Đứa con thơ mất mẹ…
Tuổi còn non!
Hai mươi năm sau.
Người con nghe
kể...
Ngậm uất hờn – về
phố.
Hận rừng xanh!
Anh ra đời,
Tuy là con của
phố
Trong châu thân,
phần huyết quản ...
Vẫn rừng!...”
Bàn tay chay,
Anh vốc từng nắm đất
Như nâng phần xương
thịt của tiền nhân!
Em cúi xuống,
Hôn giọt mồ hôi trán
Bởi nơi anh,
HỒN CỐ THỔ,
Trong ngần !!!
PHAN NGỌC HẢI
U Minh thượng, 05/
2011
SaiGon, 12/ 2011
No Comment to " Thơ_HỒN CỐ THỔ "