Thơ_HẠT THÓC_ĐỜI TÔI
HẠT THÓC_ĐỜI TÔI
Bao năm hạt thóc kẹt
chân bồ
Bụi bặm quanh đời, hạt
thóc khô!
Rả rích bên mình – lời
giun dế
Miên trường thiêm
thiếp – thóc bơ vơ!
Sáng kia bỗng có bàn
tay lạ
Đưa đẩy thóc ra giữa
chợ đời
Cảm ơn sợi nắng hồn
nhiên rọi
Cơn mưa thản thốt, đất
mềm tơi….
Cựa mình, hạt thóc
bung vỏ cứng
Cây lúa ra đời – góp
mặt vui…!
Tình em cũng
thế. Bao năm ... đựng
Một góc trời sâu, chẳng nụ cười!
Thì thôi anh nhé! Đường hai ngã
Thoáng chốc tình cờ ta gặp nhau
Buồn hơn nước mắt. Em xin trả
Một chữ YÊU!
Tạo hóa ... cơ cầu?!!
PHAN NGỌC HẢI
Sài Gòn, 05 – 03 -
2012
Share This:
-
PrevoiusThơ_MÙA VÀNG
-
NextThơ_NÓI VỚI … TÔI!
No Comment to " Thơ_HẠT THÓC_ĐỜI TÔI "