CẢM NHẬN TỪ MỘT BÀI THƠ NHỎ
CẢM NHẬN TỪ MỘT BÀI
THƠ NHỎ
PHAN NGỌC HẢI 24/01/2013 | 20:21
Thơ của KHÁCH
PHAN NGỌC HẢI 24/01/2013 | 20:21
Thơ của KHÁCH
"Em như chiếc
lá mơ hồ
Bão đời gió cuốn
mùa thu cuối cùng!"
Lá thu rơi... bởi
mùa chung!
Chẳng riêng mình
lá... gió đừng rung cây.
Vàng chi cho gió ngất
ngây,
Dứt tình giữ lấy lá
này làm tin.
Cành khô thương chỉ
biết nhìn,
Dòng đời ơi! chớ nhấn
chìm lá thu!
Cuối thu sương gió
mịt mù,
Trăng mờ sau rặng
tre... dù mới lên.
Lá thu gió cuốn bên
thềm,
Vẫn vương chi nữa
chỉ thêm bận lòng.
Lá thu còn ước còn
mong?
Giữa miền tỉnh thức
ngẫm trông tình đời!
KHÁCH
Dấu ấn lớn nhất để
lại trong lòng người đọc là từ "Khách”. Người viết CM chỉ muốn lưu dấu cảm
nhận (đúng hơn là nỗi niềm) của mình, rồi lặng lẽ ra đi. Khách "không muốn”
hay "không cần” bất cứ ai biết Khách là ai, từ đâu tới và về nơi nào… Một
cách "ẩn mình’ rất hay, khiến ai quan tâm - phải tự bóc tách và suy nghĩ.
Thế nào là bài Thơ
hay?!
- Mỗt khi bắt gặp bài
hoặc đoạn thơ nào, có nội dung gần gũi thân thiết, lúc đọc chợt như thấy chính
mình trong từng câu chữ giản dị và có độ rung… trong lòng, thì đó là bài thơ
hay đối với Nhà Quê. Và điều đó NQ đã bắt gặp ở những câu sáu tám của KHÁCH.
(hay với NQ mà có khi lại không hay với người khác)
Từ 2 câu cuối trong
bài thơ của Quỳnh Trâm:
"Em như chiếc
lá mơ hồ
Bão đời gió cuốn
mùa Thu cuối cùng!”
Khách bắt nhịp tiếp:
Lá thu rơi… bởi mùa
chung!
Chẳng riêng mình
lá…. Gió đừng rung cây.
Xem lại kĩ, ta thấy
vần thì gieo rất chuẩn "cùng” – "chung”, nhưng 2 câu trên của KHÁCH
không liên quan đến nội dung bài thơ của QT. Cái hay của KHÁCH là mượn nơi này
để bộc lộ nỗi niềm, hoặc nhắn gửi ai đó.
Qui luật từ nghìn
xưa, mùa thu là mùa lá rụng, để sau đó lại nẩy lộc đâm chồi khác.
"Ngô đồng nhất
diệp lạc,
Thiên hạ cộng tri
thu…”
(Một lá Ngô đồng rụng
Ai cũng biết mùa
Thu sang)
Bởi vậy, ở bài thơ
này - Lá chấp nhận Qui luật, chứ không hề khuất phục trước một áp lực nào, nên:
"Chẳng riêng
mình lá…. gió đừng rung cây”
"Gió đừng rung
cây” có hai ám chỉ?
- Cái gì tới sẽ tới,
đừng vội. Đến mùa lá sẽ rụng thôi, gió đừng nóng vội rung cây…
- Đến mùa thì lá rụng,
gió đừng mong "dọa” bằng cách rung cây.
Xem ra, ám chỉ thứ
nhất không hợp tình. Lá muốn dù tới ngày rụng cũng cố giữ cái màu xanh nguyên
thủy của mình, đừng úa sớm. Lá tự dặn lòng, nếu đổi màu vàng là báo hiệu sự tàn
phai, là gió sẽ đắc thắng .
"Vàng chi cho
gió ngất ngây”
Giận hờn đó, kín kẽ
giữ mình để chia xa đó… nhưng vẫn thiết tha , day dứt đến nao lòng:
"Dứt tình giữ
lấy lá này làm tin.
Cành khô thương chỉ
biết nhìn"
Lá rụng! Thương quí
lắm, nhưng cành khô chỉ biết đau đáu nhìn trong xa xót và lá thì thắt lòng ra
đi.
Lá không sợ hãi trước
‘qui luật tuần hoàn’, lá chỉ sợ lòng người và thói đờ biến đổi…Người đọc nghẹn
lòng trước câu thảng thốt của lá:
"Dòng đời ơi!
chớ nhấn chìm lá thu!”
Trời cuối thu!
Sương giăng mù mịt, không gian ảm đạm một màu sương khói, đến vầng trăng mới
nhú sau lũy tre cũng bị lu mờ. Trời ngụt ngùi thê lương mà cuồng phong lại nổi.
Giữa cái lạnh lùng của gió và tê tái của sương, thì làm sao lá khỏi xa cành?
"Cuối thu
sương gió mịt mù,
Trăng mờ sau rặng
tre... dù mới lên.
Lá thu gió cuốn bên
thềm….”
Tình đời đã thế thì
Lá đành phải xa thôi. Một câu "chấp nhận” đầy giận hờn, oán trách, làm người
đọc không khỏi rưng rưng ngậm ngùi:
"Vẫn vương chi
nữa chỉ thêm bận lòng.”
Lá lìa cành là điều
không phủ nhận, Lá không luyến tiếc ngày xanh đã qua…nhưng một cái gì đó làm Lá
chưa thanh thản.
"Lá thu còn ước
còn mong?
Giữa miền tỉnh thức
ngẫm trông tình đời!”
@ Thôi lá nhé! Dù
cuộc đời có quăng quật, có ném thảy ta thế nào đi nữa thì tất cả cũng sẽ về cát
bụi ! Hãy hỉ xả cho người cho đời, để lòng mình nhẹ nhõm. Và biết đâu – đó chỉ
là sự vô tình, mà kẻ vô tình đã ôm nỗi ân hận dày vò đến suốt đời khôn nguôi
!!!
@ Cảm ơn KHÁCH có
bài Lục Bát tuyệt vời. Tuyệt vời ở chỗ Chiếc Lá bộc lộ hết nỗi niềm trước khi
lìa cành. Tuyệt ở chỗ - đàng sau kiếp Lá, tác giả còn muốn nhắn gửi điều gì sâu
xa hơn với ai đó…. Lời thơ cô đọng, hàm súc, giàu hình ảnh và giai điệu nhẹ
nhàng… Ở đây, NQ không đi sâu vào Nghệ thuật, mà chỉ ghi lại cảm nhận của mình
với bài thơ của KHÁCH mà thôi./.
NHÀ QUÊ
(PHAN NGỌC HẢI)
(PHAN NGỌC HẢI)
.
No Comment to " CẢM NHẬN TỪ MỘT BÀI THƠ NHỎ "