NÉT LẠ VÀ CÁI "GHEN” RẤT DUYÊN TRONG "RA NGÕ TỤNG KINH”
NÉT LẠ VÀ CÁI "GHEN” RẤT DUYÊN TRONG "RA NGÕ TỤNG KINH”
Thơ của tác giả NGÔ ĐỒNG.
Thơ của tác giả NGÔ ĐỒNG.
RA NGÕ TỤNG KINH
--- ooo ---
Chiều chiều ra ngõ tụng kinh
Cơ may yếm thắm đưa tình đãi bôi
Gặp nhau trống ngực liên hồi..
Tụng thêm cho chóng nên đôi đường về
Vái em đừng xõa tóc thề
Đừng ra hóng gió trên đê sông làng
Vái em đừng dại đò ngang
Đừng ham áo gấm vội sang nhà người
Chờ anh đỗ tú tài đôi
Mua đôi rượu quý đội xôi sang nhà
Phập phồng anh mãi lo ra
Chiều chiều thấp thỏm mõ nhà tụng kinh.
Ngô
Đồng
"RA NGÕ TỤNG KINH” – ngay tiêu đề, đã gây cho
ta nét lạ, muốn tìm hiểu.
Ai cũng biết tụng kinh là đọc thành tiếng một thời,
một chương lời Phật dạy. Vậy sao không tụng kinh trong nhà, mà lại ra ngõ?! Tác
giả Ngô Đồng đã khắc họa tính cách "chàng trai” trong bài thơ thật tài
tình. Chàng trai """ lành" môt cách đáng yêu!
Đôi lứa quen nhau, yêu nhau rồi hẹn hò gặp gỡ… là
bình thường trong kim cổ. Chuyện chàng trai để ý và theo đuổi một "" bóng hồng”
– cô yếm thắm và hai người có yêu nhau…cũng là chuyện tất nhiên. Tại sao chàng
" ra ngõ tụng kinh”?! NQ nghĩ tác giả dùng từ quá khéo cho phù hợp với
" văn phong, ngữ cảnh”, là cái cớ để chàng ra ngõ đợi gặp nàng, mà dẫu có tụng
kinh thật đi nữa – cũng là điều rất tốt. Vì tình yêu, người ta có thể làm tất cả,
trừ những điềi phi đạo đức. Chuyện chàng " tụng kinh niệm Phật” mong mõi gặp
nàng, có gì trái lí đâu:
" Chiều chiều ra ngõ tụng kinh
Cơ may yếm thắm đưa tình đãi bôi”
Tình yêu, chỉ cần thế là đủ rồi! Chỉ cần " ta thấy
nàng và nàng cũng thấy ta”, không cần gì hơn nữa. Viết đến đây, NQ chợt nhớ đến
hai câu thơ của Nguyên Sa, cũng nói lên sự khát khao gặp gỡ:
" Gặp một bữa anh đã mừng một bữa
Gặp hai hôm thành nhị hỉ tâm hồn…”
Yêu nhau, gặp được nhau, là điều hạnh phúc. Chàng
trai trong RNTK thì thế nào? Gặp nhau, rồi đường ai nấy đi ư? Không, anh còn mơ
ước xa hơn nữa. Đó là qui luật tất yếu của TY chân chính:
" Gặp nhau trống ngực liên hồi..
Tụng thêm cho chóng nên đôi đường về”
" nên đôi đường về”. Cụm từ chỉ bốn chữ, tác giả
dùng rất đắc. Trong cuộc sống giữa người với người, thương mến nhau – ta chia sẻ
giúp đỡ nhau là điều rất cần. Gặp người hoạn nạn, cơ nhỡ… bát cơm ta đang ăn -
nếu cần – ta có thể xẻ ra và cho đi một nửa. Cốc nước ta đang uống, nếu ai cần,
ta có thể chia nửa cốc… Nhưng tình yêu đôi lứa, thì tuyệt đối không có sự sẻ
chia. Bất cứ sự sẻ chia nào trong TY, cũng làm cho TY biến dạng, mất đi sự
thiêng liêng của một thứ vốn bền bỉ trong đời sống tinh thần của con người.
Chàng trai ở đây cũng không thoát ra ngoài cái qui luật vĩnh cữu đó. Anh mong
người yêu của mình, chỉ thuộc về mỗi mình mình thôi, không chỉ thể xác mà cả về
tâm hồn cũng thế:
" Vái em đừng xõa tóc thề
Đừng ra hóng gió trên đê sông làng
Vái em đừng dại đò ngang
Đừng ham áo gấm vội sang nhà người”
Chàng không muốn Yếm thắm: xỏa tóc thề, đừng ra hóng
gió trên đê sông làng. Còn nữa, chàng không muốn cô " dại đò ngang”, cả
"đừng ham áo gấm… vội sang nhà người”. Tại sao chàng không muốn thế?! Ai
cũng vậy, Yêu là muốn tất cả cái gì của người yêu phải thuộc về mình. Chàng
GHEN đó! Nhưng là cái Ghen thật dễ thương, thật duyên.
Nguyễn Bính cũng từng ghen:
" Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai,
Đừng hôn dù thấy cánh hoa tươi
Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ
Đừng tắm chiều nay biển lắm người”
Trong bốn khổ thơ đều đủ chữ " Tôi muốn” và
" cô đừng”. Rõ ràng ta thấy có sự gò bó và bắt buộc trong TY, nhưng hầu như
mọi người đều thông cảm với ông, bởi Yêu là phải ghen. Chính vì vậy, người ta
cũng thông cảm cho cả cái Ghen của Phạm Bá Chiểu:
" Ghen với mây cứ lượn lờ giăng mắc,
Mãi ngắm em, quên cả lối đi về
Này núi cả! chắn dùm mây háo sắc,
Chỉ mình ta được nhìn ngắm say mê”
Chàng trai trẻ của chúng ta thì muốn nàng " đừng”,
nhưng chỉ âm thầm ước mong và " vái” thôi. Nhà Quê rất yêu cái chất
" lành” trong tính cách của chàng trai. Yêu tha thiết, ghen cũng cháy lòng
đó… nhưng tất cả đều hiền hòa, dung dị. Với riêng NQ – đây là khổ thơ NĐ viết
hay nhất trong bài thơ này. Là khổ thơ " gan ruột” của chàng trai dành cho
người mình yêu. Khổ thơ rất " đời” và cũng rất thật. Với một dung lượng từ
vừa phải, ngôn ngữ bình dị, tác giả đã để lại trong lòng người đọc nỗi chênh
chao, đau đáu…. Và rồi, chàng nhắc nhở và dặn dò nàng rất chân tình:
" Chờ anh đỗ tú tài đôi
Mua đôi rượu quý đội xôi sang nhà”
Một viễn cảnh
cụ thể cho tương lai rất đẹp, rất có hậu… Thử hỏi cô gái nào mà không chờ
đợi cái ngày " Ngựa anh đi trước, võng nàng theo sau…”, NQ tin là Yếm thắm
cũng thế thôi. Biết đâu Yếm thắm cũng ngày đêm mong mõi như chàng vậy, nhưng
chàng nào có hay…! Cuối cùng, hình như niềm tin chưa đủ chưa đủ " lớn”
trong lòng, chàng bỏ nhỏ:
" Phập phồng anh mãi lo ra
Chiều chiều thấp thỏm mõ nhà tụng kinh.”
Tại sao thế? Phải cứng rắn lên chứ chàng trai. Tình
yêu cháy bỏng đó " Gặp em trống ngực liên hồi”, Ghen " lành” và rất
duyên đó… nhưng phải tin vào tình yêu và tin vào người mình yêu chứ. Đến đây,
NQ xin mượn một CM của một bloger dành cho bài thơ này:
" Bài thơ thật hóm hỉnh mà vẫn dịu dàng, vừa yêu
thương vừa nhắc nhở, vừa có nụ cười, lại vừa có chút chát chua, vừa rất ngọt
ngào, lại vừa như cay đắng, trong những cái " vái em..." ấy!
Bởi vì:
" Yêu em thì rất là yêu
Nhưng lòng anh... chả có điều bình yên
Hình như có chút... hờn ghen?
Khi mà em cứ... nhìn thêm một người!"
@ Nhà Quê làm quen với Blogtiengviet chưa đầy bốn
tháng, chưa được dịp tiếp xúc với Thơ của tác giả Ngô Đồng nhiều, nên không dám
lạm bàn sâu về thơ của anh. Chỉ biết Dòng SÔNG THƠ miên man chảy đã mang trong
mình ngoài 500 bài thơ lớn nhỏ. Riêng Thơ Tình Trên Giấy Gói Xôi chiếm gần 70
bài, tuy là TTTGGX, nhưng bài nào cũng đẹp lấp lánh – đó là cảm nhận của đa số
bloger TV dành cho thơ Ngô Đồng.
" Ra Ngõ Tụng Kinh” là một bài trong chuyên mục
TTTGGX mà NQ rất thích, vì nó có nét lạ và cái " duyên ngầm” trong chữ
Ghen! Thơ anh phần nhiều là Lục Bát, dù ở chuyên mục nào, ta cũng bắt gặp tấm
lòng dung dị, đằm thắm và nhẹ nhàng. Thơ anh không ồn ào, nhưng đi vào lòng người
bằng những bước thật nhẹ và vững, rất NGÔ ĐỒNG!
3:30 – 26 – 10 – 2011
NHÀ QUÊ
(PHAN NGỌC HẢI)
(PHAN NGỌC HẢI)
.
No Comment to " NÉT LẠ VÀ CÁI "GHEN” RẤT DUYÊN TRONG "RA NGÕ TỤNG KINH” "