Cảm nhận của QUỲNH TRÂM
LẶNG THẦM NƯỚC MẮT
TIỄN ĐƯA...
Cảm nhận: Quỳnh Trâm24/01/2013 | 20:18
Tiễn đưa bạn về
nơi an nghỉ cuối cùng, Trời chiều đổ mưa.
Buồn dại người! Về nhà thèm một giấc ngủ sâu, nhưng rất khó.
Thôi, ghi vài dòng – nhớ bạn thân yêu và sẻ chia cùng các bạn thân quí nơi xóm Lá!
* Chúc hương hồn K.T thảnh thơi ở cõi vĩnh hằng.
* Mong ba bố con Tấn Văn “chân cứng đá mềm” nơi miền dương thế!
.
Buồn dại người! Về nhà thèm một giấc ngủ sâu, nhưng rất khó.
Thôi, ghi vài dòng – nhớ bạn thân yêu và sẻ chia cùng các bạn thân quí nơi xóm Lá!
* Chúc hương hồn K.T thảnh thơi ở cõi vĩnh hằng.
* Mong ba bố con Tấn Văn “chân cứng đá mềm” nơi miền dương thế!
.
TIỄN BẠN
--- ooo ---
Trời chiều xao xác,
Nấm mồ chưa khô
Hai con ngơ ngác
Mắt chồng – hư vô!
Tóc mẹ trắng sương,
Liêu xiêu dặm đường
Khác lần đưa cưới,
Lá xanh nhàu…
Thương!!!
Hơn hai mươi năm
Gừng cay, muối mặn
Bão ập,
Bể dâu,
Xé toang. Tang trắng!..
Đường chiều hun
hút,
Tiếng nhạn. Rơi xa!
Sông đời chảy mãi.
Miên man. Buồn!
Ta?!
Sao còn mê mải!....
PHAN NGỌC HẢI
26-09-2011
Cảm nhận:
LẶNG THẦM NƯỚC MẮT TIỄN ĐƯA... Bài thơ 4 chữ nức nở trong 4 khổ thơ. Từng
giọt nước mắt rơi rơi trong chiều nhạt nhòa màu tang trắng...
Xưa nay, sinh – lão – bệnh – tử vẫn là một vòng tròn khép kín của kiếp
người, nhưng có người không được đi hết bốn chặng đường ấy. Cuộc đời còn bao
hứa hẹn, còn bao món nợ trần ai mà đã vội ra đi về cõi vĩnh hằng. "Người
bạn" được tiễn đưa trong bài thơ này có một cuộc đời như thế. Người phụ nữ
ấy ra đi khi còn mẹ già, con dại, và người chồng như vẫn còn như chưa tin vào
hiện thực: người vợ yêu thương tay ấp má kề hai mươi năm đã không còn nữa...
Mọi người tiễn đưa đã về rồi, chỉ còn lại nơi đây những người thân yêu nhất
chưa thể rời xa ngôi mộ vừa mới đắp còn chưa kịp khô:
Trời chiều xao xác,
Nấm mồ chưa khô
Nỗi buồn chết lặng con tim làm "xao xác" cả trời chiều. Nấm mồ
kia còn ướt đầm nước mắt. Nước mắt của con khóc mẹ, hai đứa con bây giờ đang
ngơ ngác: Mẹ ở đâu? Lẽ nào ba thước đất đã vùi sâu hình dáng thân thương của
mẹ? Và người đàn ông của cuộc đời người phụ nữ ấy bây giờ cũng không còn nước
mắt để mà khóc vợ nữa. Đôi mắt anh đã trở nên thất thần ngây dại: "Mắt
chồng – hư vô!". Những tháng năm gắn bó yêu thương vĩnh viễn không còn
nữa:
Hơn hai mươi năm
Gừng cay, muối mặn
Bão ập,
Bể dâu,
Xé toang. Tang trắng!..
Điều gì đã xảy ra khiến người đi kẻ ở? "Gừng cay muối mặn" tưởng
không thể xa rời nghĩa phu thê, nào ngờ "Bão ập, bể dâu"! Nghẹn ngào,
nức nở... Sự vỡ vụn của muôn ngàn nỗi đau tích tụ, òa ra, tê tái, thắt lòng!
"Xé toang. Tang trắng!...". Nỗi đau của người chồng mất vợ hiển hiện
trong những câu thơ như gẫy nát này khiến tôi đọc mà không thể kìm được những
dòng nước mắt...
Và sự thương cảm xót xa càng dâng lên khi người ta phải chứng kiến cảnh mẹ
già tóc bạc tiễn con về nơi cát bụi:
Tóc mẹ trắng sương,
Liêu xiêu dặm đường
Khác lần đưa cưới,
Lá xanh nhàu…
Thương!!!
Ngày xưa mẹ đưa con lên xe hoa ngày cưới, nước mắt mẹ rơi vì vui buồn
thương nhớ con gái xa mẹ không biết cuộc đời thế nào... Thế mà hôm nay, có ai
ngờ, tấm lưng còng của mẹ lại nghiêng nghiêng xiêu vẹo cả dặm đường vĩnh biệt.
Vẫn con đường ấy, ngày xưa con hoa trắng cài đầu, áo dài phấp phới, hôm nay con
nằm kia, không còn nghe được tiếng mẹ khóc con!... "Lá xanh nhàu...
Thương!!!" Lá xanh nhàu nát hay lòng mẹ nát tan?
Người bạn thân đứng riêng một chỗ, chứng kiến tất cả và khóc thương bạn
trong chiều quạnh vắng. Con đường trở về bỗng nhiên hun hút rợn ngợp vô cùng!
Đường chiều hun hút,
Tiếng nhạn. Rơi xa!
Sông đời chảy mãi.
Miên man. Buồn!
Ta?!
Sao còn mê mải!....
Im lặng, mênh mông, chỉ còn tiếng chim nhạn văng vẳng vọng về, nhưng ngay
cả âm thanh đó cũng chỉ "rơi" xa xôi lắm, rơi về đâu? Cuộc đời như
dòng sông trôi, trôi mãi, bao đau buồn có cuốn theo dòng? Và bỗng nhiên,
"ta" giật mình nhìn lại mình:
Miên man. Buồn!
Ta?!
Sao còn mê mải!....
Nỗi buồn tràn ngập miên man và câu hỏi như xoáy vào tim: "Ta?! Sao còn
mê mải!...". Ừ, tại sao? Kiếp người là hữu hạn giữa cái vô hạn của cuộc
đời. "Ta" mê mải kiếm tìm gì nữa, khi mà biết đâu ngày mai
"Ta" sẽ ra sao? Vậy tại sao không trân trọng những giây phút này để
nâng niu những điều mình đang có?
Đọc bài thơ này, bỗng nhiên tôi nhớ đến bài thơ "Ngày mai không bao
giờ đến" của Norma Cornett Marek, với những câu thơ không bao giờ có thể
quên:
"... Nếu biết đây là lần cuối được nhìn thấy em rời nhà
Anh sẽ ôm hôn em, và gọi em lại chỉ để ôm hôn em lần nữa...
... Ngày mai không hứa hẹn với bất cứ ai, trẻ cũng như già
Và hôm nay có thể là cơ hội cuối cùng để em có thể ôm chặt người mình
yêu..."
Nước mắt vẫn lặng thầm rơi rơi... Xin tiễn đưa bạn về chốn xa xôi... Và
những người đang sống, hãy biết yêu thương chia sẻ nhiều hơn, để không bao giờ
phải khóc vì ân hận là mình chưa kịp nói lời yêu thương...
27/9/2011
QUỲNH TRÂM
Giáo viên Trường Lê Quí Đôn - Hải Dương.
.
No Comment to " Cảm nhận của QUỲNH TRÂM "