Bài của Nhà Thơ KIÊN GIANG_HÀ HUY HÀ
SỰ
TỎA SÁNG TỪCÁI NHÌN
CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ CÔ ĐƠN!
CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ CÔ ĐƠN!
Nỗi niềm cô đơn của phụ nữ và tâm trạng cô độc của
người già – hai yếu tố đó thường là đất hứa cho Thi ca nẩy nở (nếu đương sự biết
viết Văn hay làm Thơ).
Thời hậu chiến, rất nhiều người mang bệnh tật, còn vết
tích vết hằn trong thân xác… tuy đau đớn
thật, nhưng vẫn có thể được chữa lành. Còn
vết đau ngầm trong sâu thẳm đáy lòng của người cô đơn, cô độc… thật da
diết, khó chữa trị.
Nếu người cô đơn, cô độc biết bày giải nỗi niềm trắc
ẩn trong Thơ Ca, thì họa may sẽ tự mình
tìm được niềm an ủi trong thầm lặng và sẽ tìm được hướng giải thoát.
Một cô giáo độc thân đã xa vòng tay cha mẹ, từng sống
và nuôi hai người cháu ăn học trên đất Sài Gòn; giờ các cháu đã thành tài, cô
trở về cái "nghiệp” mà mình đã chọn trước đây. Và cô bày giải nỗi niềm
trong Thơ Ca, đáng trân trọng:
Con về thăm quê Ngoại, chiều nay
Ráng hồng
Ngọt đẵm
Gò Công tây,
Bần thần,
Như kẻ nơi miền lạ…
Đến với quê ai…
Chẳng quê mình!
Cô giáo Phan Ngọc Hải trở về cố hương mà như lạc
loài nơi đất lạ, bởi vì:
Hàng cau lã ngọn
Nay tường chắn.
Ngăn gió lành, ngăn cả bước chân.
Người trở lại không thể không ngơ ngẩn, khi chiều về
mình quét lá sân nhà, chợt thấy mộ anh
láng giềng … đã vàng ngọn cỏ. Rồi vì xây cất
bừa bãi với kiểu cách lạ kì, nên ngôi nhà xưa, nhiều cột gỗ láng bóng…
đã bị cào bằng, để dựng cao tòa biệt thự...
"Như Ông
Tây
ngớ... giữa chợ làng!
Xóm làng thay đổi,
con mừng lắm
Tiếc, chút hồn quê
Đã mất rồi"
Phải chăng vì dịch vụ Đô thị hóa quá mức, đã xóa
đi hình ảnh nông thôn, nên chút hồn quê
của cô giáo cô đơn – mất hết rồi?
Vỏn vẹn chỉ 10 bài Thơ, nhưng bài thơ nào cũng
nghèn nghẹn u uất nỗi niềm của người cô
đơn, cảm thấy mình thật sự cô độc trong cuộc sống.
Đọc bài thơ VÌ SAO ĐÁ BIỂN BUỒN, tôi như chơi vơi, chới với trong
dòng chảy của sóng ngầm:
Đâu ngờ một sớm Thu tan tác,
Trái tim ĐÁ vỡ, ứa máu hồng
Người đi, để lại hồn ĐÁ chết
Môi khô, mắt ướt – mỗi hoàng hôn!
Sợ đời, sợ cả câu CHUNG THỦY
"Muối mặn, gừng cay” chỉ phát giây!
Lau khô nước mắt, ĐÁ nguyền sẽ
Yêu BIỂN… vùi thân, tự phút này!
SỐNG là con
đường thăng tiến, thăng hoa. CHẾT là con đường dốc chìm sâu trong hủy diệt.
Tại sao tác giả bảo
người Khách đừng hỏi:
Đừng hỏi vì sao ĐÁ BIỂN buồn,
Chọn vùng hoang lạnh. Kiếp cô đơn.
Vì sao lánh mặt nơi trần thế,
Suốt đời trầm tích chốn đại dương…?
Có lẽ tác giả tự xem mình là hòn Đá Biển đang bị trầm tích? Thật xót xa!!!
Với bài Thơ TINH KHÔI, Phan ngọc Hải đã tôn vinh tiếng
hót Hoàng Anh và vầng hồng xua hiu quạnh:
Sáng nay thức dậy, mưa vừa tạnh
Hiên nhà rớt vội tiếng Hoàng Anh,
Vầng hồng tỉnh giấc – xua hiu quạnh,
Ngọn gió tung tăng, nắng tỏ tình!
Như thế, tình cảm đã thăng hoa:
Hồn trong trẻo như trang vở mới,
Anh chép trong em – nét bút đầu
Câu Thơ tinh khiết thơm rời rợi,
Khúc nhạc lòng dựng cả mùa sau!!!
Đã mang nổi niềm trắc ẩn, người làm thơ lại nặng nỗi nhớ cố hương, nên
lòng luôn đau đáu nhớ về khói bếp chiều
quê. Dù người đang sống ở thị thành,vẫn ngơ ngác giữa dòng đời hối hả:
Chiều chậm về,
Bụi khói. Phố phồn hoa!
Hơn mười năm sống đô thành – vẫn lạ!
Hồn ấp yêu khói bếp – chốn quê nhà!
Sống giữa thị thành hối hả, tác giả còn nhớ cầu ao, bông tím lục bình, thấy tiếng sao vi vu… là còn giữ
được chút hồn quê chân phương.
Càng mõi bước trên đường phiêu bạt, tác giả đã cúi
xuống trầm tư:
Nâng vầng Thơ thơm
bùn đất.. thuở nào,
Mai mõi cánh
Chim về chốn cũ,
Tìm bình yên – nhen khói bếp quê nhà.
Nơi cơi giữ cả một trời thơ ấu,
Thuở chiều êm,
Cháu ngủ rụng vai bà!!!
Tôi, là nhà thơ già nhưng rất thích đọc thơ của lớp trẻ. Phan Ngọc Hải là nhà thơ khi xa quê
hương, tự nhận mình là người Di Trú:
Có tâm hồn di trú,
Mờ mịt, chốn thinh không
Quắt quay về cội cũ
Nơi bắt đầu…
Dòng Sông!!!
Dòng Sông là nơi khơi nguồn nền văn minh Châu thổ. Là
người phương Nam, nơi bắt đầu của hai dòng sông Tiền và sông Hậu, Cô giáo cô đơn với chức năng Khai
tâm mở trí cho lớp trẻ, đã góp Mật cho
phù sa Châu thổ… thì không nên tự ví mình như hòn Đá Biển, buồn vì bị dìm dưới đáy sâu.
Hãy cựa mình chịu đựng nỗi đau ngầm, phấn đấu đứng
lên với nội lực và nghị lực – để xứng
đáng là thành nhân biết sống, để tạ ơn đời … dù Trận Đời còn vây bủa và Thói Đời
còn đay nghiến.
KIÊN GIANG_HÀ HUY HÀ
Sài Gòn 01/12/2011
No Comment to " Bài của Nhà Thơ KIÊN GIANG_HÀ HUY HÀ "