Viết ngắn_HÃY ĐỂ QUÁ KHỨ NGỦ YÊN
Viết NGẮN
HÃY ĐỂ QUÁ KHỨ NGỦ
YÊN
(Xin lỗi cho tôi gọi tên bạn là X – đó là tôi
tôn trọng bạn, đồng thời cũng giữ những hệ lụy về sau, tuy là "thế giới
ảo” bạn ạ!)
---
ooo ---
Khi những dòng chữ này xuất hiện, là tôi biết
– tình bạn giữa X và tôi sẽ vợi đi hoặc có thể không còn nữa, nhưng tôi không
cách nào làm khác được X ạ! Bạn đã làm tôi mệt mõi quá nhiều rồi! Thôi đành
vậy!
X thân mến,
Cái gì đã qua thì nên cho nó qua. Tôi không
muốn nhắc lại, dù với bất cứ lí do nào. Tôi không có thời gian để mãi nghĩ về
một chuyện không hay ho. Còn nếu X mãi vẫn thắc mắc, thì cách tốt nhất – bạn cứ
gọi đích danh người ta mà nói thẳng những gì X đang ấm ức! X nghĩ sao, mà giục
tôi làm chuyện đó thay bạn? Sao X lại mượn tay người khác ném đá thế mình? Bản
thân tôi không bao giờ làm được chuyện đó được bạn ạ!
Mọi chuyện với tôi như thế là đủ rồi. Khi tôi
phát hiện mình như chú Bê con, bị người khác "xỏ mũi” dẫn đi, lòng tự ái
bị tổn thương nên tôi đã nói những gì cần nói, rồi thôi! Và mọi chuyện dần trôi
vào quá khứ.
X bảo "người khác … chưa tin”. Tôi không
quan tâm chuyện người khác có tin hay không tin, một khi lòng tôi khẳng định là
"đúng”. (vì ít ra là ĐÚNG với riêng tôi! Vì chẳng qua họ chưa nhìn thấy
gót chân A-sin thôi!). Cảm ơn X, bạn đừng lo cho tôi chuyện đó! Bởi "dư
luận” không nuôi được tôi, chỉ có tình người và những dịu ngọt từ trái tim đến
với trái tim, mới là chất liệu nuôi dưỡng tâm hồn tôi, cho tôi niềm tin để bước
qua những gian nan của cuộc sống.
Về phía X, tôi có một dấu hỏi rất lớn: - Tại
sao bạn quá quan tâm và luôn hậm hực về vấn đề "không to tát” ấy đến vậy?!
(Chính bạn là người đầu tiên phát hiện, sao dư âm mãi đến giờ chưa tan?). Tôi
thành thật khuyên bạn – hãy tập trung vào một công việc nào đó, bạn sẽ thấy
mình không còn thời gian để suy nghĩ vu vơ nữa!
Tôi nói điều này với X, đồng thời cũng trả lời
vài người bạn đã hỏi tôi về chuyện trên….
* Một khi ai đó làm điều gì khác thường trong
mắt mình, chắc chắn rằng họ cũng có lí do nào đó. Không ảnh hưởng đến mình,
không phạm thuần phong mĩ tục… Thì thôi, đừng "săm soi” kĩ thế! Bởi người
đời có câu "Bảy mươi chưa gọi là lành” mà! Biết đâu mai mốt mình làm điều
gì đó, mà khách quan cho là trái khoái hơn, thì sao? "Nhân vô
thập toàn” X ạ!
* Không nhớ rõ là tôi đã xem hay nghe câu
chuyện này ở đâu đó…
Thế này X nhé! "Có hai nhà sư
trên đường đi khất thực, đến một vũng nước sâu, cả hai thấy một cô gái đẹp đang
luống cuống không làm sao qua được. Một trong hai nhà sư đã ghé lưng, cõng cô
gái qua khỏi vũng nước rồi thả cô xuống, không kịp nhận lời cảm ơn và tiếp tục
cuộc hành trình. Nhà sư còn lại, từ đó lúc nào khuôn mặt cũng sa sầm, bực bội.
Chiều về lại chùa, không đặng đừng, nhà sư nọ hỏi với giọng ấm ức:
- Này huynh, đã đi tu là xa mùi tục
lụy, sao huynh còn vướng bận mãi…?
Nhà sư kia ngạc nhiên:
- Tôi làm sao mà huynh nói vậy?
- Chứ không phải lúc sáng, huynh đã cõng
một cô gái sao?
Nhà sư kia giọng ôn tồn:
- Thấy cô gái không vượt qua được vũng
sâu, tôi cõng cô ấy qua là gieo nhân lành. Tôi chỉ cõng cô ấy qua khỏi vũng sâu
rồi thả xuống. Thì ra huynh lại cõng cô ấy suốt cả ngày nay và giờ lại cõng về
tận chùa!...
Câu chuyện chỉ có thế X ạ!
Trong cuộc sống đã có quá nhiều chuyện trái
khoáy… quá đủ cho chúng ta mệt mõi rồi. Ta nên đến với nhau bằng những dịu ngọt
êm ái, bằng những nồng ấm của trái tim mình, để xoa dịu và dìu nhau cùng đi
trên con đường hướng thiện. Đừng nên soi mói, khích bác và bêu riếu nhau –
chẳng ích gì! Chỉ càng đào sâu hố thẳm nơi lòng mình và chuốc lấy nỗi đau thêm
thôi!
Chúc X lắng lại lòng mình, đừng quan tâm đến
những điều vô bổ nữa. Mong một buổi chiều dịu êm và an lành đến với bạn, X nhé!
Thân,
PHAN NGỌC HẢI
14:20 – 08- 12 - -2011
Share This:
-
PrevoiusVới Thơ_XUÂN GIANG
-
NextVỀ_Thơ Nhạc
No Comment to " Viết ngắn_HÃY ĐỂ QUÁ KHỨ NGỦ YÊN "